Chu
Thị trấn Sapa, tỉnh Lào Cai năm 2012. (trungydang/ Wikimedia Commons)
Đến Lào Cai, ở lại một đêm để thưởng thức cảm giác một khu phố Tây giữa núi rừng, nằm bên cạnh biên giới, nơi mà bạn có thể ngồi uống chè xanh hút thuốc lào và nghe người ta kể chuyện tượng Đức Thánh Trần trên đền Thượng chỉ tay sang phíaTrung Quốc những năm 2000, tượng đứng uy nghi bên bờ sông, tay cắp gươm, tay kia chỉ sang phía mà quân Nguyên Mông từng mấy bận kéo sang… Đến nay, ngay vị trí của bức tượng đã bị biến thành chỗ thờ mười hai con giáp để khách Trung Quốc sang chụp ảnh, nghỉ mát… Có muôn vạn điều để suy tư khi đến nơi này. Thôi thì tạm gác lại, thẳng tiến về Sapa vậy!
Một thị trấn sương mù, nghe xa lắc xa lơ, nằm cheo leo sườn núi, nơi các bản làng của các tộc người thiểu số như H’Mong, Thái Trắng, Dao Đỏ… đang cư ngụ cùng hồn thiêng đại ngàn… Muốn đến đó, ngày xưa, mà cũng không xưa lắm, những năm 2000, bạn phải bắt một chuyến xe buýt mà người chật như nêm và người đu lắc lẻo là hình ảnh quen thuộc của nó và xe chạy như đang thử độ xóc băng qua ổ gà, ổ voi, leo đèo trèo dốc suốt một ngày đường để đến thị trấn này. Còn hiện tại, bạn có thể ra bến xe Lào Cai, chờ xe, có những chuyến xe xuất bến sau giờ tàu Hà Nội đến Lào Cai một chút và chỉ chạy hơn nửa giờ đồng hồ, băng qua một con đèo nho nhỏ, uốn lượn, trên đèo, bạn có thể thấy được tính thể của Tây Bắc với những cây thông, cây pơmu và những cổ thụ chịu lạnh đứng chơi vơi sườn núi, nơi có những chiếc khăn piêu và những bộ váy xòe rực rỡ lang thang, ẩn hiện đâu đó trong rừng thưa của các nàng sơn cước…
Ra khỏi con đèo, đi chừng mười cây số, đi qua một đoạn dân cư đầy chất sơn cước hai bên đường đèo với hàng quán tạm bợ và đậm mùi rượu ngô, bảng lảng khói bếp với những người đàn bà ngồi nướng khoai, nướng ngô… là đến một hồ nước tự nhiên trong vắt (nếu như những năm 2000, đến đây với một hồ nước tự nhiên, bờ bằng đất và có những luống đào, luôn mận nở hoa trắng muốt, hồng tía, đỏ thắm vào mùa xuân thì bây giờ, vẫn còn lưa thưa vài gốc đào cổ, mận cổ đứng tư lự bên bờ hồ, trên những con đường lát đá cho khách đi bộ), qua khỏi hồ nước thiên nhiên là nhà thờ đá, xem như bạn đã bước vào cửa ngõ thị trấn sương mù này rồi.
Bạn nhớ tìm một phòng khách sạn cao cao, từ đó, bạn có thể mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài vào buổi sáng, sương mù dạy đặc trên các ngọn pơmu và núi rừng huyền hoặc không thể tưởng tượng được, nơi thung lũng có những cánh đồng hoa hồng, súp lơ và bắp cải. Màu sắc của núi rừng, hoa hồng, bắp cải, sương mù và vài tia nắng bình minh quyện vào nhau, tạo nên bức tranh huyền hoặc, mơ hồ và bí nhiệm vô cùng.
Rời phòng khách sạn vào buổi tối, bạn đi dạo thị trấn, bạn sẽ gặp chợ tình, ở đó bạn sẽ được mục kích sở thị khung cảnh hẹn hò (hình như đã sân khấu hóa ít nhiều!) của những đôi tình nhân người H’Mong, Dao Đỏ, Thái Trắng… và bạn đi dạo nhà thờ đá, ngắm thị trấn về đêm, thăm các khu chợ đêm ở đây, nếu mệt, bạn có thể đi ngâm nước thuốc Dao Đỏ ở các spa… Khuya, bạn có thể ghé ăn thắng cố hoặc những món nướng của thị trấn, nếu bạn không ở chế độ ăn kiêng, bạn có thể ăn món lợn quay cắp nách, phải thừa nhận là ngon, rất ngon. Và bạn trở về khách sạn để nghỉ ngơi trong khi cảm giác lâng lâng vì đang lạc vào thế giới xa lạ, sặc sỡ, rực rỡ sắc màu cũng như bạt ngàn âm thanh rừng núi trong điệu khèn, điệu nhảy lục lạc…
Sáng hôm sau, bạn có thể thuê một chiếc xe của khách sạn để đi thăm những khu vườn hoa hồng mà bạn vừa trông thấy, bạn có thể đến thăm các bản làng H’Mong giữa thung lũng, như bản Tả Van chẳng hạn! Hoặc bạn leo núi Hàm Rồng, hoặc bạn chọn tiếp chuyến đi lên đỉnh Fansipan… Có rất nhiều điều thú vị đón chờ bạn ở nơi đây, đương nhiên cũng có rất nhiều điều để bạn suy nghĩ về các tộc người thiểu số cũng như sự mất đi rất đáng tiếc của quang cảnh thiên nhiên thuần túy… Nhưng dù sao, Sapa vẫn đẹp một cách huyền hoặc, bí nhiệm…
(Du lịch-Ẩm thực)