Tình em mười ngón đan gầy
từ khi trăng rụng mùi hương
tôi đi nhặt cánh hoa vương bên đường
nghĩa là trăng đã vô thường
cho đời tôi nỗi sầu thương lên cành
từ khi màu áo non chanh
là mùa đông rụng nắng hanh đôi chiều
tôi đi à ơi phiêu diêu
đồng hoang mạ lúa liêu xiêu ốm gầy
chờ cho sông cạn đá bày
tìm sao chở nặng tuổi đầy lên cây
tình em mười ngón đan gầy
cũng không níu được sum vầy đã ươm
vàng thêm mấy đóm lửa hườm
mà đêm trở giấc chưa lườm vội quên
qua mùa nước ròng che phên
tay em xả tóc mưa lên cũng tràn
sao trời vọng mãi âm vang
để mắt còn hẹn thênh thang nhịp đời
làm tươi màu lụa đang trôi
em ra ngồi rửa áo phơi đem về
tôi đi tìm lại trăng thề
của em rải xuống trời quê thuở nào.
Mắt em sầu muộn long lanh
lại nghe chân tóc gọi miền
suối reo mùa động gió phiền lạnh năm
tay đưa từng nốt nhạc trầm
lên cao thả giọng hồ cầm xuống anh
mắt em sầu muộn long lanh
giăng vây mười hướng lạc thành xôn xao
đầu năm bướm lượn vườn ao
cho em gỡ nhẹ ánh sao ngang trời
lòng anh nước chảy ra khơi
nên quên tưới lại xuân đời cho cây
lá khô rụng xuống tháng ngày
anh không nhặt nữa để bay mất rồi
thương em tay rối chỉ bời
cuộn quanh ngõ lối vẽ vời sớm trưa
cầm bằng ngọn tóc chiều mưa
đã dài xuống bóng trăng vừa hé lên
anh không chải nữa ưu phiền
để em với mộng triền miền qua mùa
hư không anh gởi bên chùa
nửa khuya thức dậy anh đùa với trăng.
Đặng Thanh Nhã