Saturday, October 5, 2024
No menu items!
spot_img
HomeUncategorizedNGƯỜI LÍNH NAM VIỆT NAM TRONG CÁC SỰ TRÌNH BÀY CỦA HOA...

NGƯỜI LÍNH NAM VIỆT NAM TRONG CÁC SỰ TRÌNH BÀY CỦA HOA KỲ VỀ CHIẾN TRANH VIỆT NAM

QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA  VÔ HÌNH:

NGƯỜI LÍNH NAM VIỆT NAM TRONG CÁC SỰ TRÌNH BÀY CỦA HOA KỲ VỀ CHIẾN TRANH VIỆT NAM

Philip Beidler- University of Alabama

Ngô Bắc dịch

(Tiếp theo)

 Vượt quá điều đó, chúng ta may mắn nếu nhìn thấy bất kỳ điều gì về các kẻ cầm giáo mác, có thể là một vài cận vệ người miền núi, quân không chính quy, dân quân địa phương; hay từ xa, bé tí hon, vô tư (happy-go-lucky), các loại vệ binh cuối tuần, úp chụp xuống trong các chiếc mũ sắt khổng lồ của họ, trong các quân phục tác chiến được may cắt nhỏ nhắn bó thân.  Ngoài giờ làm việc, họ cầm tay nhau đi dạo phố.  Có một phim điện ảnh về tình bạn thân thiết mà người Mỹ không bao giờ hiểu được.  Như một thủy quân lục chiến nói với một người khác trong phim Happy Hunting Ground của Martin Russ, “Steve nói lý do người Nam Việt Nam có một quân đội đê tiện (lousy army) như thế là vì mọi người trong mọi lúc “gù gẫm” nhau” [“goosing each other” trong nguyên văn, ở một nghĩa bóng chỉ các kẻ đồng tính luyến ái, chú của người dịch].  Ngược lại, có sự  hóa ma/phong thánh cho Charlie [tiếng lóng của quân nhân Mỹ khi đó “Victor Charlie: chỉ Việt Cộng”, chú của người dịch]. “I love the little commie bastards: Tôi yêu mấy thằng con hoang cộng sản bé con”, một Thủy

Các chiến sĩ Nhảy Dù bố trí phòng tuyến chờ địch quân ở mặt trận Long Khánh, Tháng Tư 1975. Hình minh họa

Quân Lục Chiến khác còn nói thế trong quyển The Short Timers của Gustav Hasford.  “Các thằng linh gian khổ hiểu các thằng lính gian khổ.  Đây là những ngày tuyệt vời mà chúng ta đang sống, hỡi các người anh em.  Chúng ta là các kẻ khổng lồ mặc áo màu xanh vui tươi [? jolly green giants, tiếng lóng trong Anh ngữ để chỉ các phi công chiến đấu Mỹ, chu” của người dịch], đi bộ trên quả đất với súng bắn.  Những kẻ chúng ta loại bỏ ở đây ngày hôm nay là những cá nhân hoàn hảo nhất mà chúng ta sẽ có dịp hay biết được.  Khi chúng ta quay vòng trở lại Thế Giới, chúng ta sẽ không còn dịp gặp một số kẻ nào đó bao quanh xứng đáng để nhắm bắn”.

Đối với người lính, sẽ là một sự hoài niệm kinh khiếp: Các Thủy Quân Lục Chiến và VC/NVA (Việt Cộng/Quân Đội Bắc Việt) chơi trò cao bồi chăn bò (cowboys) và địch quân [gooks: nguyên thủy có thể là tiếng lóng của quân nhân Mỹ để chỉ người Phi Luật Tân trong cuộc nổi dậy của dân bản xứ năm 1899.  Sau này được mở rộng để chỉ người Nicaragua, người dân hải đảo Thái Bình Dương (trong Thế Chiến II, người Hàn Quốc (trong thập niên 1950), Việt Nam (trong thập niên 1960) hay “bất kỳ người Á Châu nào”, đặc biệt các kẻ thuộc các lực lượng quân sự đối nghịch với Hoa Kỳ, chú của người dịch] tại một đất nước đang trong tình trạng chiến tranh.  QLVNCH sẽ luôn luôn vẫn là kẻ khác và kẻ khác của kẻ khác.  Nhưng điều này cũng sẽ thực là như vậy tại quê nhà, trong sự phân hóa của các sinh viên và các nhà trí thức, phong trào phản chiến.  Chiến trường Du Kích đòi hỏi chiến sĩ Du Kích, với tất cả màn phụ diễn xảy ra đồng thời dành cho các kẻ trung thành [với phe Cộng Hòa] của Nam Việt Nam.  Một tiếng tung hô ban đầu, Hey, Hey, LBJ.  How many kids did you kill today?: Hây Hây LBJ [tên viết tắt của Lyndon Baines Johnson, Tổng Thống Mỹ trong thời gian Chiến Tranh Việt Nam lên cao điểm, chú của người dịch], ông đã giết bao nhiêu đứa trẻ hôm nay?] [tên một bài hát nhái điệu dân ca Mỹ thời Chiến Tranh Hoa Kỳ ban đầu, chú của người dịch] tìm thấy âm vang của nó trong bài Ho Ho Ho Chi Minh; Ho Chi Minh is gonna win: Hô Hô Hô Chí Minh; Hô Chí Minh đang đi đến chiến thắng.  Đối với người lính và thường dân, Marvin the Arvin (Người Lính VNCH) khi đó là sai lầm về mặt chính trị và vẫn còn sai lầm về chính trị lúc này, mắc tội chịu ảnh hưởng [của cấp] chỉ huy [command influence, từ ngữ trong quân pháp để chỉ việc cấp chỉ huy hành động để ảnh hưởng đến nhân viên tòa án, nhân chứng hay các người khác tham dự vào các vụ xử theo quân luật, chú của người dịch], như chúng ta thường hay nói như thế, hay ít nhất [mắc tội] liên kết chính trị.  Viện dẫn QLVNCH là nhắc nhở đến Quân Đội của ông Thiệu, ông Kỳ, các tướng lĩnh cảnh sát, các Tỉnh Trưởng tham nhũng, Các Tư Lệnh Quân Đoàn và Quân Khu.  Các lính ngụy, họ bị gọi như thế bởi địch quân.  Các lính ma, họ bị gọi như thế ngay bởi các vị chỉ huy của chính họ — có tên thực hay giả tưởng trên sổ lương, không hiện hữu, không trình diện thi hành công tác, có thể là AWOL: [viết tắt của thành ngữ Absent With Out Leave , có nghĩa Vắng mặt Không Có Phép, chú của người dịch], có thể đã đào ngũ, có thể đã chết, ít nhất là hoàn toàn không kiểm chứng được, những kẻ mà khẩu phần  và tiền lương được thu bởi các cấp cao hơn.

Và giờ đây, sắp đến năm mươi năm kể từ trận Điện Biên Phủ, và bốn mươi năm của trận Ia Drang, và ba mươi năm kể từ khi có sự sụp đổ của Miền Nam, nó vẫn còn là một cách xếp chữ thích hợp: các người lính ma.  Mọi người giờ đây được hồi tưởng ngoại trừ QLVNCH.  QLVNCH đã chiến đấu một cuộc chiến tranh lâu dài, đẫm máu, thương tích, và thương tâm như cuộc chiến của bất cứ người nào khác.  Họ đã có các người vợ, các người yêu, và các bạn gái; họ đã có con cái, cha mẹ và ông bà, anh chị em.  Họ đã có các tương lai mà họ mong muốn, và nếu có thể, sẽ sống cho chúng.  Họ đã chết cho người Hoa Kỳ, chắc chắn cũng giống như những người trên các tấm mộ bia đã ghi khắc “nơi đây: ici” v.v…”đội viên: partisan”, “mort pour le france: chết cho nước Pháp”.

Tệ hại nhất, đối với chúng ta, ít nhất, không nói đến chính họ, họ đã chết cho một quốc gia được gọi là Việt Nam Cộng Hòa: Republic of Vietnam.  Và trong khi làm như thế, họ đã trở thành hình ảnh của sự thất bại của chúng ta.  Đó là một hành vi rất tồi tệ, cho phép chính bạn và binh sĩ của bạn tìm cách khinh miệt các cá nhân người lính đang phục vụ một quốc gia mà bạn được giả định sẽ cùng đứng chung một chiến tuyến.  Tệ hại không kém, việc tiểu thuyết hóa địch quân nhân danh sự liên đới của người lính gian khổ.  Đối với chúng ta nó trở nên cần thiết.  Nó biện minh các ý tưởng của chính chúng ta về sự hy sinh của chính chúng ta.  Nó tăng cường việc huyền thoại hóa chung cuộc về đội quân tham chiến ở việt Nam của chính chúng ta là bị phản bội, bị hy sinh, bị lợi dụng, bị bỏ rơi khi khó khăn. (Còn tiếp)

(Chuyện ngày xưa – Chuyện ngày nay)

RELATED ARTICLES
- Advertisment -
Google search engine

Most Popular

Recent Comments