Friday, September 27, 2024
No menu items!
spot_img

31

– Bà này tôi coi như người nhà. Xin bác sĩ hết lòng cứu giúp cho.

– Dạ, cha cứ yên trí. Tôi xin hết lòng cố gắng.

Tuy nói vậy cho cha yên lòng, theo kinh nghiệm của tôi, ba người đó khó lòng cứu được, nhất là trong tình trạng thiếu thốn như bây giờ. Cha Minh dặn dò tôi xong lại tất tả đi về nhà thờ lo cho những người còn lại.

Tôi cho đặt đai chỉ huyết ở đùi hai người bị cụt chân. Cho truyền nước biển cả ba người vì họ bị kích xúc rất nặng. Máu ở nhà thương lại vừa mới hết. Còn một bịch máu O của người lính cho Thiếu úy Uy giữ lại, tôi liền sang cho người bệnh nặng nhất và cho lên bàn mổ ngay. Tôi cho chích Pentothal để ngủ. Tôi cắt khớp hai gối. Tôi làm việc thật nhanh để tranh thủ thời gian sợ bệnh nhân tỉnh dậy bất ngờ. Cô Bích, anh Xòm giúp tôi rửa sạch những vết thương và băng các mấu chỉ. Mỗi khớp tôi chỉ cần từ ba đến năm phút để cắt và cột mạch máu.

Khi tôi vừa làm xong người thứ hai, cô Mỹ vào cho hay người đàn bà đã trút hơi thở cuối cùng. Hai giờ sau người thanh niên thứ nhất cũng ra đi. Chúng tôi không còn thì giờ để thương tiếc. Người này mổ xong là có người khác vào. Liên tiếp như vậy khiến đồ hấp không kịp. Các bộ đồ giải phẫu ở trong ngày ấy đều bị sử dụng hết. Tôi đành khử trùng một cách dã chiến bằng cách đốt những dụng cụ giải phẫu với Alcohol. Tuy nhiên những bộ đồ giải phẫu bụng vẫn được khử trùng bằng máy hấp đúng tiêu chuẩn.

Sau vụ nhà thờ, tôi còn nhận thêm 7 người bị thương nữa do Việt Cộng pháo kích vô Trung Tâm Truyền Tin Cố Định. Chưa hết, địch quân pháo vào đồi Đồng Long, chúng tôi lại nhận được thêm 9 người bị thương nữa. Có tin một trực thăng Chinook bị bắn cháy ngoài phi trường. Lợi dụng lúc mới mổ xong, nhân viên còn đang dọn dẹp phòng mổ, tôi chạy vội ra phía cuối trại Ngoại Khoa nhìn về phía phi trường, cách bệnh viện chừng hơn một cây số. Tôi thấy một cột khói đen kịt bốc thẳng lên trời cao tới mấy trăm thước, cho thấy hôm đó trời không có gió.

Tôi thầm mong sao cho phi hành đoàn và mọi người ở trên máy bay đều được bình yên. Cháy lớn như vậy tôi sợ có người chết cháy hay bị phỏng nặng. Khi tôi quay trở vào , Thiếu úy Thu tươi cười giới thiệu tôi một người lính:

– Đây người hùng đây, bác sĩ. Hạ sĩ nhất Lê Văn Tèo ở kho Y Dược 731 đi theo chiếc Chinook để tải thuốc lên tiếp tế cho bọn mình đó.

Tôi trợn mắt lên:

– Chiếc Chinook đang bị cháy đấy hả?

– Dạ phải!

Tôi lo lắng hỏi:

– Có ai bị thương không?

– Dạ thưa không. Chỉ có tôi bị phỏng nhẹ ở tai trái và ở cánh tay trái thôi.

Vừa nói Hạ sĩ Tèo vừa chỉ cho tôi xem bên tay trái bị băng mà lúc đầu vì mải nghe, tôi không để ý. Thiếu úy Thu xen vào nói:

– Hạ sĩ Tèo mang được đầy đủ thuốc về. Ngon không bác sĩ. Tèo còn chê phi hành đoàn không chịu chữa lửa, mới đầu cháy có chút xíu. Nếu không, máy bay đâu có tiêu ra tro.

Tôi mỉm cười nói:

– Lo gì chuyện đó, mọi người bình an cả là mừng rồi. Cảm ơn anh Tèo nhiều lắm. Một mình anh lo mang được cả một đống thuốc men như vậy thì quả như lời Thiếu úy Thu nói, đúng là anh hùng rồi, phải tuyên dương công trạng anh mới được.

Tôi quay sang Thu nói tiếp:

– Nhưng trước hết ông cho anh Tèo vào trình diện bác sĩ Phúc, rồi lo nơi ăn chốn ở cho anh ấy được chu đáo. Khi nào có chuyến tản thương sẽ ưu tiên cho anh Tèo tháp tùng thương binh về Lai Khê càng sớm càng tốt.

Thu và Tèo chào tôi đi lên văn phòng bác sĩ giám đốc. Tôi lại quay vào Phòng Giải Phẫu mổ tiếp. Chúng tôi tiếp tục làm việc cho đến 6 giờ chiều. Ai nấy đều hốc hác, vậy mà vẫn còn 5 người bị thương nữa. Tôi nói với các nhân viên y tá:

Previous article
Next article
RELATED ARTICLES

02

01

- Advertisment -
Google search engine

Most Popular

Recent Comments