Thursday, June 27, 2024
No menu items!
spot_img

01

– Thôi nghỉ đi, mọi người đi kiếm cái gì ăn cho chắc bụng, mình phải để dành sức tối mổ tiếp.

Tôi bước ra khỏi Phòng Mổ, gặp bác sĩ Chí tiến vào. Chí hất hàm hỏi tôi:

– Hết chưa?

Tôi lấy cánh tay quẹt mồ hôi đang rịn ra trên trán, lắc đầu nói:

– Còn 5 người nữa, nhưng nhẹ thôi, mấy vết thương ngoài da ở tay chân đã được săn sóc chích ngừa phong đòn gánh và cho trụ sinh cả rồi, để tối nay làm tiếp.

Chí gật đầu:

-Tối nay tao lên làm chung với mày nói chuyện cho vui. Làm một mình ở dưới kia buồn muốn chết. Thấy nó lạnh lẽo làm sao ấy.

– Mày nói đúng, tao cũng cảm thấy như vậy. Làm hai người vui và đỡ chán hơn. Xe mày đâu?

– Để ở đằng trước.

– Rồi, lái xe đi ăn phở.

Chúng tôi đi vòng ra phía trước bệnh viện. Chí lái xe xuống đại lộ Hoàng Hôn. Đi ngang qua Căn Cứ Pháo Binh tôi vội nhắc Chí:

– Chỗ này nguy hiểm, Việt Cộng khoái pháo vào đây lắm. Vọt lẹ đi.

Vừa nói dứt lời, một khẩu 105 ly của pháo binh bắn đi, tiếng nổ làm chúng tôi cùng giật thót mình. Cả hai cùng nhìn nhau cười hô hố khiến mấy người lính Pháo Binh bên đường ngơ ngác không hiểu gì cả.

Chúng tôi như những con chim đã bị tên, giờ đây nghe tới tiếng nổ là sợ. Ngoài đường không một bóng người. Thính thoảng một anh lính Địa Phương Quân cưỡi xe gắn máy cắm cổ phóng vụt qua như gió rồi mất dạng ở cuối phố.

Chí chỗ đậu xe ngay trước tiệm phở Thành Mỹ. Tiệm này nổi tiếng nấu phở ngon nhất Bình Long. Trong tiệm vắng vẻ, chỉ còn hai vợ chồng người cảnh sát mới ăn xong đang sửa soạn ra về. Thấy bà chủ đi ra tôi vội hỏi:

– Bà còn phở không?

Người đàn bà tươi cười nói:

– Dạ, thưa còn.

– Bà cho chúng tôi hai tô đi. Dạo này chắc vắng khách phải không bà?

– Thưa vâng, mọi lần không đủ bàn để ngồi. Nay lộn xộn thành ra chẳng ai dám đi ra ngoài cả. Lắm hôm phải ăn phở trừ cơm.

Người đàn bà ra quầy hàng làm hai tô phở. Tôi đá chân Chí hỏi:

– La-de không?

Chí gật đầu mỉm cười:

– Uống chớ. Nhưng mày đừng có say, chút nữa để quên dao kéo trong bụng người ta.

Tôi mỉm cười:

– Một chai ăn nhằm gì.

Tô phở nóng bốc hơi thơm mùi mỡ bò. Vì đói chúng tôi ăn rất ngon lành.

Tôi nói với Chí:

– Mày nhớ không, nghe tin đánh Quảng Trị, tụi mình khoái chí bảo mấy thằng bạn mình ở Bệnh Viện Tiểu Khu Quảng Trị sẽ làm việc hốc hác. Không ngờ ngày nay mình lại còn hốc hác hon bọn họ nữa.

Chí uống một ngụm bia xong rồi cười nói:

– Thành ra số tụi mình là số ăn mày.

Mặt Chí chợt đăm chiêu:

– Mình bị vây đến nay là tám ngày rồi. Sao chưa thấy rục rịch phản công gì cả?

– Tao cũng tự hỏi như vậy, nhưng có lẽ cũng sắp rồi. Tao nghe nói viện quân Dù đã lên tới Tân Khai. Chắc chỉ nay mai là giải tỏa xong quốc lộ 13.

Chỉ chợt hỏi:

– Lúc pháo kích mày núp ở đâu?

– Dưới gầm giường.

Chí cười:

– Vậy là chí lớn gặp nhau rồi. Tao cũng vậy. Nhưng chỗ tao ồn ào và hơi chật, vì có thêm nha sĩ Tài, đốc-tờ Hùng, đốc-tờ Thùy nữa. Vả lại ở ngay phòng nhận bệnh, thương binh đêm đêm kêu rên không tài nào ngủ được.

– Ở phòng đốc-tờ Phúc có hầm tốt tắm sao mày không lên đấy mà ngủ?

Chí cười hỏi lại tôi:

– Thế sao mày không lên?

– À, ở phòng tao được thoải mái tự nhiên hơn. Hay mày xuống chỗ tao?

Chí ngần ngừ trả lời:

– Thôi ở đâu quen đó, chỗ nào cũng vậy thôi. Nếu nó pháo quá chắc tao cũng phải lên hầm đốc-tờ Phúc cho chắc ăn. Nằm một mình trong phòng nghe pháo nổ chung quanh, tao thấy lạnh lẽo cô đơn quá, lại càng sợ nữa. Có một vài người ở bên cạnh mình sẽ thấy yên tâm hơn.Tao thấy mày làm việc nhiều quá, lỡ mày đau tụi tao khổ.

Previous article
Next article
RELATED ARTICLES

02

31

- Advertisment -
Google search engine

Most Popular

Recent Comments