Bài ca về sự dại khờ
1
Lịch sử
như
một kẻ ngây thơ tội đồ dại khờ
đâm đầu vào cái bẫy ngõ cụt chết người
Nó lúng túng
như gà mắc tóc
Nó loay hoay với đám bòng bong sự kiện giữa thật và dối trá
Nó quay cuồng bối rối
giữa các lằn ranh ngoằn ngoèo ma quái con người và các giáo điều khô cứng
2
Bị tước đoạt
Bị lãng quên
Nhân dân chính là người tù nhân vĩ đại của lịch sử
Lịch sử mỉm cười dại khờ
với nụ cười quyến rũ quỷ sứ
Tháng tư
như vết hằn năm tháng bị đông cứng
của những thiên đường lạ lùng bịt mắt
3
Nhân dân lặng lẽ ngồi khóc
Bên bờ đại dương lịch sử
Sóng thời gian cứ
xói mòn vách đá ăn năn
Trên bến bờ
của những nỗi buồn ảo ảnh
Một người già ngồi khóc
cho ảo vọng vỡ tan
Một cậu bé
có nụ cười méo xẹo
Đang hát một khúc hùng ca nhại lắt léo
bị vùi chôn trong cái bóng lãng quên
4
Những giọt nước mắt rơi trên má lịch sử
Những giọt nước mắt rơi trên năm tháng của một hậu chiến buồn
Lịch sử như người hát xiếc cứ rao giảng những phỉnh phờ
Trái tim nhân dân chất đầy những thiên đường ảo mộng
Gió hát bên đồi ký ức của những trận chiến và những xác chết
Lịch sử soi cái bóng của nhân dân
Đang quỳ gối bên địa ngục hy vọng
5
Vĩnh cửu đang xoa đầu lịch sử
Như xoa đầu một đứa trẻ dại khờ gian ngoan
Gió hát trên những bến bờ giấc mộng
Những ký ức lặng yên
như cát bụi
Ngủ vùi trong lãng quên
Trần Hoàng Phố