“Về một lão nhà giàu có ba anh đày tớ”
Quang Trí sưu tầm
Một lão nhà giàu có ba anh đầy tớ, nhưng mỗi anh một tính, anh thì rất cẩn thận, anh thì rất lo xa, còn một anh thì rất lễ phép. Lão lấy làm đắc ý lắm.
Một hôm, cậu con cả lão ngã xuống ao, anh cẩn thận trông thấy, chạy về thưa với chủ:
– Thưa ông, cậy cả nhà ngã xuống ao, xin ông cho phép con đi vớt cậu lên ạ!
Vớt lên được, thì cậu cả đã chết ngoẻo rồi. Lão liền vác gậy đuổi, anh cẩn thận chạy biến. Lão sai anh lo xa đi mua áo quan về liệm. Ðược một lúc, anh này mang về hai cái. Thấy thế ông chủ trừng mắt:
– Tại sao mua những hai cái, thằng kia?
Anh này trả lời:
– Ấy, con mua phòng xa, nhỡ cậu hai có chết đuối thì có cái dùng ngay.
Lão lại vác gậy đuổi đi.
Chỉ còn anh lễ phép vẫn được lòng chủ. Một hôm, anh ta cùng một người nữa cáng chủ nhà đi chơi. Ðến chỗ lội bùn ngập đến lưng ống chân mà anh ta vẫn vui vẻ không một lời phàn nàn. Thấy thế ông chủ khen:
– Anh khá lắm, biết chịu khó. Cứ cố đi rồi đến tết ta sẽ may cho bộ cánh.
Vừa nói đến đấy thì anh đầy tớ dặt cáng xuống giữa đống bùn khoanh tay lễ phép nói:
– Con xin đa tạ ông!
“Thật Thà“
Cung Trầm – Sưu Tầm
– Lão nghĩ thế nào mà rước con bé chưa đầy 20 tuổi qua đây làm vợ ?
– Nó rất là thật thà, nên tui mới rước nó qua Mỹ !
– Làm sao lão biết là nó thật thà?
– Thì trước khi lấy nó, tui có hỏi: “Tại sao em chỉ bắng tuổi cháu nội tui, mà em lại chịu lấy tui” ? Nó nói tại vì gia đình nó nghèo quá nên mới lấy tui cho thoát khỏi cảnh nghèo.
– Chỉ vì nó than nghèo mà lão cho nó là … thật thà?
– Tui cũng thử lòng nó thêm. Tui hỏi nó: “Lúc đưa em sang Mỹ, em bỏ tui đi lấy mấy thằng trẻ cỡ tuổi em thì sao”?
Nó mới trả lời: “Em đợi được, vì sức ông cũng chỉ sống tối đa 7 năm là cùng”!
Tui gặn hỏi nó thêm: “Lỡ 5 năm sau em vào được quốc tịch Mỹ. Em không chịu đợi, bỏ tui sớm hơn thì sao”?
Nó suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Nói ông đừng giận, sức ông sống một mình thì kéo dài được 7 năm. Chứ sống chung với em, thì em nghĩ ông thọ được 1 năm là cũng mừng lắm rồi”…!
“Thư từ hôn“
Vợ cũ yêu-quý của anh,
Thư nầy gởi cho em, để báo tin cho em rõ là anh sẽ rời xa em vĩnh-viễn. Anh đã là chồng tốt của em mấy năm qua, và nay anh không còn luyến tiếc gì nữa cả.
Hai tuần qua, anh đã sống như trong hỏa ngục, quá chán-chường ! Lại thêm xếp của em vừa gọi điện-thoại, báo tin cho anh biết, em sẽ thôi việc ngay tức khắc, và không luyến tiếc.
Độ rày anh thấy em không còn niềm nở với anh từ khi em gái em là Phương-Dung dọn về ở với chúng ta.
Tuần vừa qua, anh đã đi hớt-tóc kiểu em thích, mà em chả quan tâm đến. Anh mặc cái quần thể-thao hàng ngoại giá đến 50 đô-la Mỹ, em cũng chẳng thèm khen. Anh đã cố gắng nấu những món ăn em thích, như bún bò Huế… mà em cũng chẳng màng…
Đi làm về, em ăn qua loa năm ba phút rồi chạy tuốt vào phòng nằm, xem Paris By Night, rồi ngủ đến sáng, chẳng màng nhắc đến chuyện ái-ân !… Chắc em không còn yêu anh nữa, hoặc đã ngoại tình với ai ?!Nhưng thôi đủ rồi, dù sao đi nữa thì anh cũng dứt khoát ra đi với Phương Dung, thế thôi…
Chồng cũ của em.
T.B.: Anh và Phương-Dung sẽ đi xây tổ ấm mới nơi xứ Đảo Thần Tiên nào đó, như Hạ-Uy-Di, là điểm anh đã chọn. Đừng tìm anh vô ích, cứ email về: ngoaitinh@…
****************
Vừa đặt chân vào Phòng Hotel ở Honolulu, anh chồng lấy cái laptop mở ngay ra để xem email. Quả, có ngay lời phúc đáp của vợ cũ. Thư rằng:
Đức lang-quân cũ yêu quý của em ơi,
Không gì lay chuyển tâm-tư em khi đọc thư từ-hôn của anh. Đúng sự thật, anh là chồng tốt, sau bao nhiêu năm chung sống. Em khóc trong sung-sướng đây.
Đi làm về, em xem DVD để nguôi-ngoai tâm hồn nhưng được đâu.
Có chứ, em có để ý đến mái tóc của anh, sao mà nó giống kiểu tóc “garconière” xưa quá.
Ngày xưa Mẹ em thường bảo, đừng để ý tỉ-mỉ đến ai làm gì. Em cũng thấy anh mặc chiếc quần thể-thao hàng ngoại đó chứ, từ khi con Phương-Dung vay em 50 đô-la Mỹ trước ngày đó, “chắc là nó mua tặng anh” !
Anh lại cứ nấu bún bò Huế là cái món mà con P.Dung thích, và quên rằng Bác-Sĩ đã khuyên em kiêng ăn thịt heo, hơn một năm qua rồi.
Em yên-lặng cố quên mọi sự, vì em vẫn còn yêu anh tha-thiết. Em tin rồi mọi việc sẽ êm xuôi, nên em mua vé số cầu may.
Sáng nay em dò số, và đã trúng Độc Đắc, gần 10 triệu Mỹ Kim. Em đã đặt mua 2 vé phi-cơ đi Hawai, sắp xếp làm Passport cho cả hai chúng ta để xuất cảnh, và sẽ sống một đời thoải-mái hơn. Em đã vào gặp Ông Chủ Sở, xin thôi việc ngay, ngày hôm nay.
Khi về đến nhà, nhận được thư anh, mới biết anh đã cao bay, xa chạy rồi !…
Em liền tìm ngay một luật sư danh-tiếng, và ông ấy bảo, với một bức thư từ hôn thế nầy, anh sẽ không thừa-hưởng của em được xu nào cả. Ráng mà lo thân nghe anh.
Ký tên: Vợ cũ của anh
Vừa giàu sang lại được tự do…
TÁI BÚT: À có một chuyện này mà em quên nói với anh về đứa em “gái” của em !
Mẹ em sinh nó ra là một đứa bé trai dễ thương, đặt tên là Hùng Dũng, lớn lên nó đẹp trai lắm đây! Sau khi đi Thái Lan đổi giống, nó đổi tên là Phương Dung, và dọn về ở với chúng ta đó. Mong rằng sẽ không có vấn đề gì xảy đến cho anh sau này.
Thân chào